Điện thoại CSKH: 19008082 - 0886.234.222
CHẤT LƯỢNG HÀNG ĐẦU - PHÁT TRIỂN CHUYÊN SÂU - NÂNG TẦM CAO MỚI
Thời gian làm việc: Khám bệnh: 7h-16h (Thứ 2-Thứ 6), 7h-12h (Sáng thứ 7), trừ nghỉ lễ ----- Tiếp nhận cấp cứu và điều trị nội trú 24/7, kể cả nghỉ lễ
CHẤT LƯỢNG HÀNG ĐẦU - PHÁT TRIỂN CHUYÊN SÂU - NÂNG TẦM CAO MỚI
CHẤT LƯỢNG HÀNG ĐẦU - PHÁT TRIỂN CHUYÊN SÂU - NÂNG TẦM CAO MỚI
Bệnh viện Hữu nghị Đa khoa Nghệ An > TIN TỨC > Từ thiện > “Mẹ thương con lắm. Tỉnh dậy đi con ơi”

“Mẹ thương con lắm. Tỉnh dậy đi con ơi”

18 năm,người mẹ ấy vừa làm cha, vừa làm mẹ. Tần tảo sớm hôm cùng gánh hàng rong bán chiếu, chị chắt chiu nuôi con nên người.
Vợ chồng chị chia tay khi đứa con trai còn đỏ hỏn. 18 năm đặt trọn hạnh phúc riêng vào tương lai con, nào ngờ giờ đây, người mẹ khốn khổ lại phải nhìn đứa con trai duy nhất thoi thóp trên giường bệnh sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Con cũng không có bảo hiểm y tế, bởi thế chi phí cho quá trình điều trị cho con vượt quá nhiều lần so với sức của người mẹ nghèo.
Người mẹ nghèo với khuôn mặt khắc khổ ngồi lặng lẽ bên giường bệnh của con trai tại Bệnh viện Hữu nghị đa khoa Nghệ An. Con chị vẫn quằn quại trong những cơn đau, chưa thể nhận biết được những gì đang diễn ra quanh mình, trên đầu chằng chịt vết mổ mới được khâu lại sau vụ tai nạn. Chị nắm lấy bàn tay của con mà nước mắt cứ trào ra. Nhìn người mẹ hàng ngày một mình, lúc ăn tạm ổ bánh mỳ khô, khi được suất cơm từ thiện cầm hơi qua ngày để chăm sóc con khiến ai ở đây cũng thương cảm.
Người mẹ nghèo khốn khổ ấy là chị Doãn Thị Thân (SN 1972, trú tại xóm Thái Học, xã Nghi Thái, huyện Nghi Lộc, Nghệ An). Năm 2001 chị sinh đứa con trai đầu lòng Nguyễn Quang Tuấn, lúc con còn đỏ hỏn cũng là thời điểm hai vợ chồng chị chia tay khi cuộc hôn nhân không còn hạnh phúc.
Người chồng đi thêm bước nữa, còn chị ở vậy nuôi con. Anh em họ hàng ai cũng nghèo cả nên cũng chẳng thể giúp đỡ được gì nhiều, một mình chị bươn chải với cuộc đời từ gánh hàng rong. “Những năm con còn nhỏ phải bế ẵm trên tay là những ngày khổ nhất. Có hôm con bị ốm tôi cũng phải bỏ con vào gánh chiếu rồi đi chạy chợ. Lúc nào cũng phải mang con theo bên mình vì cũng chẳng nhờ ai trông hộ được. Rồi đến khi con đi học, chưa bao giờ tôi có thể mua cho nó đủ bộ sách, hay quần áo mới để nó bằng bạn bằng bè trong năm học mới. Nhưng nó thương mẹ lắm, đi đâu về là giúp mẹ. Nó học xong lớp 9 thì xin đi làm, học nghề để đỡ đần giúp mẹ…”.
Cuộc sống dù khốn khó, 18 năm ròng rã trôi qua, hai mẹ con sống trong căn nhà 2 gian cũ rộng chỉ hơn 20 m2 ở cái xóm nhỏ. Những đồng tiền lẻ góp nhặt từ gánh hàng rong cũng là nguồn sống duy nhất của hai mẹ con. Có những ngày trời mưa bão cả tháng ròng, gánh hàng không bán được, hai mẹ con lại phải rau cháo qua ngày. Nhưng nhìn con chăm ngoan, biết lo lắng cho mẹ, chị Thân cũng vơi bớt đi những khổ cực hàng ngày.
Tuấn không học cấp 3 mà xin mẹ đi học nghề tại TP Vinh. Tại đây Tuấn vừa được dạy nghề lại vừa được học văn hóa, đó cũng là con đường sớm nhất để Tuấn có thể đi làm phụ giúp mẹ. Người mẹ nghèo cũng vui mừng khi thấy con biết lo lắng, nghĩ cho tương lai, cho hoàn cảnh của gia đình.
Nào ngờ, khi học nghề xong chẳng được bao lâu, Tuấn còn chưa kịp giúp đỡ mẹ thì tai họa đã ập đến. “Tối hôm đó, tôi đang ở nhà thì nghe người ta báo con bị tai nạn. Chạy đến bệnh viện thì con trai tôi đã nằm đó, người bê bết máu, nó không tỉnh nữa”, chị Thân nhớ lại. Người mẹ ngất đi khi nhìn thấy con.
Tối hôm đó, Tuấn được một người bạn chở đi bằng xe máy, khi đang trên con đường ven sông Lam thì chiếc xe bất ngờ mất lái khiến cả hai bị ngã văng ra đường. Người bạn bị thương nhẹ hơn còn Tuấn nhập viện trong tình trạng đa chấn thương. Đặc biệt hộp sõ bị vỡ, dập não, máu tụ trong não…
Ngay sau đó Tuấn được chuyển ra bệnh viện Việt Đức tại Hà Nội để phẫu thuật. Sau ca phẫu thuật kéo dài, Tuấn đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên các bác sĩ cho biết, đây chỉ là ca phẫu thuật đầu tiên. Một phần xương sọ được giữ lại để nuôi tại bệnh viện Việt Đức, nếu sức khỏe ổn định Tuấn sẽ phải phẫu thuật thêm nhiều lần nữa để khắc phục những tổn thương trong não.
Từ ngày con gặp nạn, người mẹ chạy đôn chạy đáo khắp nơi vay mượn, con lại không có bảo hiểm y tế nên toàn bộ chi phí điều trị gia đình đều phải tự chi trả. “Ở ngoài Hà Nội có mấy ngày, tiền phẫu thuật, rồi tiền thuốc cũng đến hơn 140 triệu đồng rồi. Tôi không vay được tiền nữa nên dù cháu chưa tỉnh nhưng cũng phải xin cháu về tuyến tỉnh để điều trị. Họ nói nếu sau này sức khỏe của cháu tốt lên sẽ tiếp tục phẫu thuật thêm vài lần nữa mới xong… nhưng”, người mẹ nghẹn lại.
Đến thời điểm hiện tại, Tuấn vẫn đang được điều trị tại bệnh viện Hữu nghị đa khoa Nghệ An, tình trạng đã tiến triển tốt hơn, tuy nhiên chi phí điều trị là rất lớn. “Bây giờ ở đây mẹ con tôi sống cũng nhờ vào tình thương của mọi người, nhờ vào sự giúp đỡ của các bác sĩ. Cháu nó còn yếu quá, tôi sợ xin về nhà thì cháu không qua khỏi. Tôi chỉ có duy nhất một đứa con này thôi. Các anh cứu lấy con tôi với…”, người mẹ nói trong nước mắt. Lời khẩn cầu của người mẹ khiến tim chúng tôi như thắt lại. Đứa con trai duy nhất, động lực duy nhất giúp người mẹ nghèo vượt qua biết bao khó khăn trong suốt 18 năm ròng rã đang nằm đó, giờ đây chị cũng không biết lấy gì để cứu con mình.
Trên giường bệnh, Tuấn vẫn quằn quại trong từng cơn đau, tuy nhiên em vẫn chưa nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh mình. Vẫn chưa thể biết được đã không biết bao đêm trắng người mẹ khốn khổ vẫn đang túc trực bên cạnh mình, khóc cạn nước mắt.
https://m.dantri.com.vn/…/nguoi-me-ngheo-don-than-nghen-nga…